 |
Ảnh minh họa |
Người vợ tên là Nguyễn Thị Huyền, sinh năm 1962, con gái gốc Sài Gòn. Năm chị Huyền 20 tuổi, ba mẹ chị đã sở hữu một xưởng dệt may khá lớn ở Tân Bình. Xưởng dệt của ông bà có hơn 50 công nhân, đơn hàng trong nước và xuất khẩu tấp nập. Nhưng ông bà chỉ có chị là đứa con gái duy nhất. Chị Huyền học xong cao đẳng Sư phạm thì đi lấy chồng. Chồng chị chỉ là một anh sinh viên khoa hoá cùng trường, gốc miền Trung, tài sản lập nghiệp chỉ có hai bàn tay trắng, đang loay hoay tìm việc làm. Ban đầu, cha mẹ chị phản đối vì thân thế anh ta nghèo hèn, nhưng sau rồi, thấy con gái quá yêu, và chàng rể cũng có vẻ hiền lành, chí thú làm ăn, nên ông bà đồng ý gả.
Chàng rể từ đó phụ giúp cha mẹ vợ trong việc sản xuất, kinh doanh. Có thêm hai vợ chồng trẻ phụ giúp, ông bà càng ngày càng mở rộng kinh doanh hơn, hai năm sau thì thành lập hẳn công ty may mặc. Việc kinh doanh đang lên như diều gặp gió thì ông bà cụ bị tai nạn, qua đời trong một chuyến du lịch. Hai vợ chồng chị Huyền tiếp quản và duy trì công ty . Chị Huyền có bầu, sinh và nuôi con nên một tay chồng chị phát triển kinh doanh. Công ty được sang qua tên anh làm chủ cho "dễ làm ăn giao dịch".
Khi con trai 9 tuổi thì chị phát hiện chồng có bồ. Cô bồ cũng là chủ một doanh nghiệp nhỏ, là đối tác kinh doanh nhiều năm của chồng chị. Chị đau đớn nhận ra họ qua mặt chị, đã bồ bịch nhau hơn 2 năm nay. Từ khi bị chị Huyền phát hiện, anh chồng càng lộng hành, tỏ ra khinh nhờn hơn, có lần còn bỏ nhà đi Nha Trang dú hí với cô bồ cả tuần mới về. Ở nhà lại mượn rượu mắng chửi vợ, biến gia đình thành địa ngục. Thế nhưng, đến khi chị đâm đơn đòi ly dị, anh ta nhất quyết không chịu, thậm chí có lần còn quỳ xuống xin chị tha thứ, vì "còn yêu vợ rất nhiều".
Mãi rồi chị mới phát hiện, cái lý do thực chất để anh ta không muốn ly hôn là do sợ chia gia sản. Dưới bàn tay của anh ta, công ty làm ăn tệ hơn thời ba mẹ chị, lợi nhuận cũng không nhiều lắm. Bởi thế, nếu ly dị, anh ta giỏi lắm chỉ còn cái công ty ngắc ngoải. Càng biết sự thật, chị càng đau và khinh, quyết tâm ly hôn.
Cản không được, biết vợ thương con trai, anh chồng quyết liệt đòi nuôi con. Cái cớ lớn nhất, anh ta đưa ra là chị đang mắc bệnh hen, mệt mỏi ốm yếu, không đủ sức khoẻ chăm con. Anh ta bỏ qua mọi van vỉ của chị và tâm nguyện con trai chỉ muốn ở với mẹ.
Khả năng mất con cao, chị đành xuống nước. Lúc này, người chồng mới lộ mục đích thật sự của mình. Anh ta ra điều kiện, nếu chị muốn, anh ta nhường quyền nuôi con thì chị phải nhường cho anh ta phần lớn gia sản, chỉ lấy một ít đủ để sống bình thường. Chị đứng trước lựa chọn mất con, hay mất tài sản mà cha mẹ đã tâm huyết gây dựng được. Đó cũng là quyền lợi mà đáng ra sau này con chị được hưởng. Chị đã ngồi nói chuyện, như người lớn với đứa con trai 10 tuổi. Chị bảo rằng, mẹ phải chọn giữa con và gia sản của ông bà ngoại. Cậu bé không cần ba phút để suy nghĩ, trả lời, con muốn ở với mẹ.
Chị ôm con khóc, nghẹn ngào bảo, và quyết định nhường tài sản cho chồng. Chị muốn con mình sống trong tình thương của mẹ, không phải chịu cảnh lạnh lẽo trong ngôi nhà sẽ có "mẹ ghẻ con chồng", nên chị chấp nhận sống thanh đạm, đi làm cô bảo mẫu để nuôi con nên người.
Cậu con trai của chị năm nay hai mươi lăm tuổi, đã là một kĩ sư công nghệ thông tin, rất có hiếu và thương mẹ. Hai mẹ con vẫn ở căn nhà nhỏ năm xưa, một mái nhà đầm ấm, đầy yêu thương. Cậu kể, cha cậu không có con trai, chỉ sinh được hai cô con gái, thời gian gần đây hay tìm gặp, mong cậu về làm việc phụ giúp cha, hứa hẹn sẽ trao lại công ty cho đứa con trai duy nhất của mình.
|